Trong bài Chiêu hồn, Tống Ngọc không có dịp ca ngợi
vẻ đẹp nào hết như trong các bài thơ khác, nhưng ông còn dịp miêu tả. Nghiên cứu
bài Chiêu hồn, Ghéquier trong “Văn học sử Trung Hoa” cho rằng Tống
Ngọc chiêu hồn một ông vua. Nhưng không phải thế. Tống Ngọc chỉ làm bài thơ đó
cho vui và để có dịp tả các thứ dân sống quanh nước Trung Hoa thời ấy; nhứt là
dân phương Đông Nam Thọ Xuân mà chỉ có người của nước Sở biết rõ mà thôi, còn
người Trung Nguyên thì không. Đây, bài thơ
CHIÊU HỒN
Hồn, hỡi hồn, về đây, đừng đi
ra bể Đông
Ở đó, hàng chục mặt trời, làm
chảy đá, chảy loại kim.
Hồn sẽ tiêu tan thành nước, đừng
tin cậy vùng đó.
Hồn, hỡi hồn, về đây, đừng đi về
hướng Tây.
Cát mềm ngàn dặm, sa mạc minh
mông,
Ngũ cốc không mọc, sông hồ cạn
queo,
Hồn sẽ bị đốt cháy khô nên
tránh hướng đó.
Hồn, hỡi hồn, về đây, đừng đi
lên miền Bắc,
Băng giá cao như núi, tuyết phủ
ngàn dặm.
Hồn, hỡi hồn, về đây, đừng xuống
phương Nam,
Đó là xứ rắn, mãng xà khổng lồ,
Bọn xâm trán, bọn đen răng sẽ mần
thịt
Hồn để cúng tế, nấu xương hồn
mà làm canh.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét